Cô Giáo Vùng Cao ...Tôi chăm chú nhìn cái địa điểm cái trường mà mình gắn bó, nó chìm ngập trong bạt ngàn xanh. Nơi sẽ cầm chân tôi trong những năm tháng đẹp đẽ nhất cuộc đời, mới chỉ nghĩ đến thôi đã thoáng ngậm ngùi xót xa. Tôi không hỏi ông xa hay gần, nhìn bản đồ ước tính khoảng năm cây số. Thôi cũng đành, đã là huyện miền núi thì làm gì có chỗ nào gần, tiện nghi xe chạy dăm ba phút như thành phố nữa... Quý Thể
|
Chân Dung Của Mẹ Sau hiệp định Genève năm 1954 chia đôi đất nước, chánh quyền miền Nam ồ ạt gởi cán bộ về nông thôn xây dựng hạ tầng cơ sở. Xã Thủy Liễu, một xã hẻo lánh, nghèo nàn, bùn lầy nước động sát biên giới tỉnh Chương Thiện, từ lâu chìm trong quên lãng, bỗng trở thành vị trí chiến lược.
Vừa tốt nghiệp trường Quốc Gia Sư Phạm về trình diện Ty Tiểu Học Kiên Giang... Huỳnh Trung Chánh
|
Người Việt Gốc Mỹ Tôi biết Mike khoảng hai năm sau ngày đặt chân lên đất Hoa Kỳ. Dù hành trang sẵn có chút ít tiếng Anh từ trước 1975, tôi vẫn phải vất vả hội nhập vào xã hội mới bằng những bước chân chập chững, e dè trong độ tuổi "bất hoặc".
Thật may mắn, tôi tình cờ được gặp và quen biết Mike... Nguyễn Thế Thăng
|
Những Con Cào Cào Xanh Đứng trong hàng rào kẽm gai của khu thăm nuôi. Bé Mai cố nhướng mắt để tìm người cha than yêu của mình trong số những đoàn người gầy guộc, xanh xao, vàng vọt đang lếch thếch cất bước trên đường về trại tù. Với ánh nắng trưa hè gay gắt,mọi nguời đi thăm nuôi đều đứng trong mái hiên ngẩng cổ nhìn ra.... Dương Thịnh
|
Duyên kỳ ngộ ...Tôi trở vô bàn ăn, lần này tôi cẩn thận, ăn từ từ. Cũ Năm nói: Phải chi bắt được con ếch thì hay lắm.
Ba cô Hạnh hỏi: Mầy bày đặt cái chuyện gì nữa đây? Đang ăn mắm và rau, mầy nhắc con ếch chi vậy?
Cũ Tâm liền lớn giọng hò:
Con ếch ngồi dựa gốc bưng
Nó kêu cái “Quệt”, biểu Ưng cho rồi....
soạn giả Nguyễn Phương
|
Cái bớt đỏ Thực thì mình không biết anh tên là Chưn hay Chinh hay Chưng. Nghe chị vợ réo gọi tên anh cả trăm lần vẫn không nghe thủng.
Không biết hai người ở vùng nào của Quảng Nam? Mình đã sống bốn năm ở Quảng Nam, nghe quen tiếng rồi mà vẫn không nghe nổi tiếng của họ. Bình thường nếu thật tập trung vẫn nghe được, khi họ cãi nhau thì chịu, bó tay chấm com.
.. Nguyễn Quang Lập
|
Dòng Nhớ ... Mớ đồ nầy tôi cất lâu rồi, sợ mốc, cứ mấy tháng là tôi đem ra giặt lại, của con bé con tôi có, của chồng tôi có. Chồng tôi… tôi chỉ còn giữ lại bao nhiêu đây thôi. Chị coi, tôi khùng hôn, không giặt thì không được mà giặt hoài, tới hơi chồng cũng bay, tôi cũng quên mất rồi…" Nguyễn Ngọc Tư
|
Những người đàn bà ở bến sông Tốt nghiệp sư phạm, tôi đi dạy một năm thì lấy chồng. Đêm trước ngày cưới dông bão kéo đến ầm ầm, khúc sông gần nhà nước réo lên cuồn cuộn. Bụi tre, cây nọ nghiến vào cây kia ken két. Ao bèo cái thường ngày phủ kín mặt nước gió thổi nát hết dồn lại chỉ còn ở góc. Các anh trai tôi cuộn rạp lại vứt vào góc nhà thành đống. Bố tôi đi ra đi vào tức giận... Vũ Minh Nguyệt
|
Mùa hè khắc nghiệt Bước vào hội trường của Công ty, Thạch thấy không khí có vẻ khác lạ so với những lần hội họp trước. Khoảng ba mươi người đều ngồi im lặng, không cười đùa hay trò chuyện riêng tư trong khi chờ giám đốc đến. Thạch hỏi người bạn ngồi bên cạnh: - Họp chuyện gì vậy anh? Người bạn lắc đầu: - Nghe đâu có chuyện rất nghiêm trọng. Rồi giám đốc bước vào phòng họp. Có lẽ trời quá nóng nên ông không mặc veston như thường ngày nhưng vẫn đeo cà-vạt chỉnh tề... Đoàn Thạch Biền
|
Bài bút ký đầy nước mắt Sau khi kết hôn hai năm, chồng tôi bàn với tôi đón mẹ lên ở chung để chăm sóc bà những năm tuổi già.Chồng tôi mất cha từ ngày anh còn nhỏ, mẹ chồng tôi là chỗ dựa duy nhất, mẹ nuôi anh khôn lớn, cho anh học hết đại học.“Khổ đau cay đắng” bốn chữ ấy vận đúng vào số phận mẹ chồng tôi! Tôi nhanh chóng gật đầu... Liên Thục Hương
|
Duyên Nợ Với Nước Mỹ Ngày bà nội tôi còn sống, nội thường kể chuyện đời xưa cho chúng tôi nghe. Ngoài những chuyện thần thoại, cổ tích với các ông tiên, bà tiên, nội tôi còn kể những câu chuyện của đời thật. Nội kể chuyện hấp dẫn lắm nên cứ mỗi lần nội bắt đầu một câu chuyện mới là chị em tôi lại tranh nhau giành cho bằng được chỗ ngồi thật sát bên nội để được nghe rõ từng tiếng nói nho nhỏ chầm chậm của bà... Anne Khánh-Vân
|
Chỉ tại mấy con bò Trước số nợ khó trả nổi của gia đình, Lan em đã nghe lời bà mối mà không biết mình đang nhắm mắt đưa chân vào hiểm nguy. Ngày mai, Lan em sẽ lên thành phố để kiếm chồng Đài Loan. Nước lũ trên đồng còn lội ngang đầu gối, Lan chị chống xuồng vô mấy gò cao móc cua đồng cả ngày và đem bán được hai chục ngàn đồng... Kim Minh
|
Mê… thầy Nhưng tại sao lại mê thầy? Chắc do tâm sinh lý tự nhiên, hễ con gái thì thích thầy, con trai đương nhiên khoái cô?Hay vì ông thầy đầu tiên để lại ấn tượng sâu đậm quá? Giả thuyết đầu tiên khả năng sai cao, bởi nhiều đứa con gái bạn tôi mê cô giáo đến mức… xin hình cô đem về nhà treo. Giả thuyết thứ hai cũng không chắc, sâu đậm kiểu gì mà tên của người thầy đầu tiên tôi đã quên mất tiêu rồi... Nguyễn Ngọc Tư
|
Người mẹ điên Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng... Vương Hằng Tích
|
Túi gạo của Mẹ Cái nghèo cái đói thường trực trong ngôi nhà nhỏ này, nhưng dường như, nỗi cơ cực bần hàn ấy không buông tha họ. Cậu con trai bắt đầu cắp sách đến trường cũng là lúc nỗi mất mát lớn bỗng nhiên đổ ập xuống đầu họ... Linh Đan dịch
|
Con Bần Trời mùa đông ở Huế, lạnh cắt da thịt mà con Mận phải dậy từ ba giờ sáng. Bà chủ là cái đồng hồ tốt nhất. Nếu có bữa nào Mận ngủ quên thì cứ đúng giờ bà chủ tỉnh dậy, gọi... Nhã Ca
|
Giọt nước cám ơn Đúng năm giờ bác Chu tài xế xe taxi phải giao xe, nhìn đồng hồ đã năm giờ mười lăm rồi, nên bác tài đem tấm bảng “tạm thời không đón khách” treo lên. Đúng ngày cuối tuần, học sinh trong ký túc xá của trường trung học số bốn mươi chạy ùa ra... Linh Mục Giuse Maria Nhân Tài dịch
|
Biển Người đàn bà theo cô y tá vào phòng. Trên giường, một người đàn ông nằm nhìn thẳng lên trần nhà, mắt mở to thao láo. Ánh đèn lạnh nhạt rọi xuống khuôn mặt bạc nhược vô hồn. Cô y tá lay nhẹ vai anh, nói bằng tiếng Pháp... Miêng
|
Án lạ đất phương Nam - Cái “ngàn vàng” lỡ mất Tòa án nhân dân thành phố Cần Thơ mở phiên tòa dân sự, xét xử vụ kiện đòi bồi thường thiệt hại về trinh tiết bởi một tai nạn. Ra trước tòa có cô A nguyên đơn và người cha; anh B bị đơn và người mẹ... Vũ Đức Sao Biển
|
Án lạ đất phương Nam - Vụ án “Tề Thiên bay” Tháng 11-2002 Tòa án nhân dân tỉnh Sóc Trăng mở phiên tòa dân sự phúc thẩm xét xử vụ kiện đòi tài sản giữa nguyên đơn N.V.T. đối với bị đơn H.V.L. liên quan tới một tấm vé số kiến thiết may mắn trúng giải độc đắc. Hai nhân chứng Huỳnh Văn Hải, đạp xe lôi và Trần Ngọc Dũng, bán vé số, được gọi ra làm chứng cùng có mặt tại tòa... Vũ Đức Sao Biển
|
Án lạ đất phương Nam - Vàng và tình Một ông chủ tiệm vàng có tiếng ở thành phố C dù lớn tuổi nhưng vẫn yêu đời, ham chơi một cách chăm chỉ. Ông quen biết một cô gái có hoàn cảnh éo le, gay cấn, tình duyên dang dở.... Vũ Đức Sao Biển
|
Án lạ đất phương Nam - Hai cái sự rơi Năm 1971, lúc 22 tuổi, tôi về Bạc Liêu dạy học. Nhiều em học sinh lớp đệ nhất chỉ thua thầy vài ba tuổi đã thân ái đặt cho tôi ngoại hiệu Tùng Xua tùa hia (tiếng Triều Châu - Đường Sơn đại huynh). Một sáng tháng 10-1971, Tùng Xua tùa hia đang ăn sáng trong tiệm Xừng Ký ngoài chợ Bạc Liêu thì chứng kiến một vụ việc ngộ nghĩnh. Từ đây, những câu chuyện bắt đầu... Vũ Đức Sao Biển
|
Thương Nhớ Hoàng Lan Tôi sinh ra dưới một mái chùa. Nghe kể rằng sư phụ tôi khi ấy còn trẻ, một hôm đi ngang bỗng động tâm hỏi: Mô Phật, sao sau chùa lại phơi tã lót? Nghe chuyện đời cha tôi, thầy bảo: Hãy nhớ ngày này. Nếu có cơ duyên, mười năm sau ta sẽ trở lại. Trở về thầy bỏ tăng viện, lên một ngọn núi hẻo lánh trong rú xa, dựng mấy nếp nhà cổ. Từ ấy, thầy ẩn tu, hiếm khi xuống núi... Trần Thùy Mai
|
Lỡ Chuyến Đò - 1 Buổi chiều thứ sáu, thiên hạ bận đi du hí nên giảng đường chỉ thưa thớt có vài chục tên sinh viên chăm học. Tan lớp, tôi ra về sau chót, tới bãi đậu xe thì thấy Sơn đang đứng xớ rớ ở đó, tay chân lấm lem dầu mỡ. Vừa thấy tôi, Sơn đã hỏi ngay... Phương Lan
|
Lỡ Chuyến Đò - 2 Cái ngày tôi mong đợi đó không bao giờ tới cả. Ngay sau khi rời nhà ông giáo sư Mạnh, tôi nhận được điện tín báo tin cha tôi đau nặng và tôi phải về nhà gấp. Mặc dù nhà thương và các bác sĩ đã tận tâm chữa trị, nhưng cha tôi vẫn không qua khỏi, ông từ trần ba tuần sau đó. Tang ma cho cha và thu xếp việc nhà xong xuôi, tôi trở qua Mỹ, tìm đến Fresno thăm gia đình Sơn ... Phương Lan
|
Made in Vietnam Lẽ ra bữa nay bác sĩ Lê không nhận bịnh nhân vì là ngày nghỉ trong tuần của ông. Nhưng hôm qua, trong điện thoại, nghe giọng cầu khẩn của người bịnh ông không nỡ từ chối. Người đó – ông đoán là một cô gái còn trẻ – nói chuyện với ông bằng tiếng Mỹ. Cô ta hỏi ông nhiều lần... Tiểu Tử
|
Cảm nghĩ của một người đàn bà Mỹ về ngày Tết Việt Nam Mùa đông lại về trên thị trấn Stonevale. Củi chụm lại được chất đầy kho; khu vườn lại được chuẩn bị để đón cái gió lạnh giá buốt thổi qua thung lũng mang theo băng tuyết. Những cánh đồng bây giờ toàn một màu xám nên trông càng thênh thang hơn là vào mùa hè. Những gốc rạ kêu răng rắc dưới chân và đất cứng đến nỗi ... Helen Coutant - Hà Bạch Trúc dịch
|
Dương Ngọc Sum và cuộc đổi đời trên đất Mỹ Từ một thanh tra giáo dục, trở thành người quét chùa, bán chợ trời, giữ em, thợ nướng bánh Song Long... để làm lại cuộc đời. Cuộc đời của thầy giáo Sum gắn liền với ngành giáo dục từ khi ông ra trường sư phạm cho tới lúc ông phải đứng ra bàn giao... Huy Phương
|